ngoan đều nghe em

Có nhiều lý do khiến con người ngoại tình (Ảnh minh họa) Trao đổi về vấn đề này, ThS.BS Phan Chí Thành - Chánh văn phòng Trung tâm Đào tạo và Chỉ đạo tuyến, Bệnh viện Phụ sản Trung ương cho biết, không chỉ đàn ông thích "của lạ" mà ngay cả các chị em phụ nữ cũng vậy. Trẻ sinh vào 3 tháng Âm này, ngoan ngoãn lại hiếu thuận, ắt thành tài. Cập nhật lúc: 07:21 01/10/2022. Theo tử vi, những đứa trẻ sinh vào 3 tháng Âm lịch này là đứa trẻ ngoan ngoãn, có hiếu với cha mẹ. Họ mang đến may mắn cho cha mẹ và gia đình. 1 Agatha Vlog Nghệ thuật tuyệt vời hình dáng vẽ tranh Biếu tặng trẻ em ngoan bộ 56. 2 Hình ảnh về Agatha Vlog Nghệ thuật tuyệt vời hình dáng vẽ tranh Biếu tặng trẻ em ngoan bộ 56. 3 Tag liên quan đến Agatha Vlog Nghệ thuật tuyệt vời hình dáng vẽ tranh Biếu tặng trẻ em ngoan bộ 56. Nghỉ ngơi đều đặn, không thức khuya Phần lớn thói quen của thai nhi bị ảnh hưởng bởi thói quen sinh hoạt của mẹ bầu. Thai nhi có khả năng nằm ngủ khi mẹ ngủ, còn khi mẹ hoạt động sẽ trườn bò trong bụng. Nếu trẻ không nghe lời, nguyên nhân chính là do trẻ sau khi sinh ngủ không ngon, ngủ ban ngày nhiều và quấy khóc cha mẹ vào ban đêm. Các chuyên gia tâm lý cho rằng, trẻ em từ nhỏ quá ngoan, tương lai có thể sống rất mệt mỏi, cha mẹ nên chú ý đến quan sát sớm, giúp trẻ sửa chữa. Những đứa trẻ mắc "bệnh của người lớn" Người ta thường chúc nhau con cái ngoan ngoãn, nghe lời. Tất nhiên ở vai trò là phụ huynh, đây là những ước mong và mục tiêu chính đáng. Nouveau Site De Rencontre Totalement Gratuit. Kỳ nghỉ đông nháy mắt đã qua đi, học kỳ mới bắt đầu, ngay tiết đầu tiên, La Nhạc Phúc đã bảo bọn họ điền vào tờ giấy phân khối, học kỳ sau sẽ tiến hành phân thành hai khối xã hội và tự nhiên. Lúc ấy, Đông Lộ đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ, cuối cùng quyết định chọn khoa tự nhiên. Thẩm Thần có chút ngoài ý muốn, "Không phải em học khoa xã hội sẽ tốt hơn sao?" "Học tự nhiên dễ tìm việc hơn." Đông Lộ đem tờ khai đưa cho lớp trưởng, nhẹ nhàng bâng quơ nói. Hơn nữa khoa xã hội còn có địa lý, bảo cô đi nghiên cứu bản đồ còn không bằng đi nghiên cứu mấy chất hóa học nito oxy còn hơn. "Anh chọn gì?" Đông Lộ hỏi hắn. "Tự nhiên." Thẩm Thần bất động thanh sắc che đi tờ khai của mình, nhướng mày hỏi lại "Em cảm thấy cái này không được?" "..." Hoàn toàn không. Đông Lộ ngậm miệng đọc sách, ôn tập cho kỳ thi cuối kỳ, cũng không nghĩ tới vấn đề này nữa, Thẩm Thần có trí nhớ hơn người, Chính Trị, Lịch Sử, Địa Lý của hắn đều không tệ, nhưng so với Toán Lý Hóa thì vẫn kém hơn không ít, hơn nữa ước mơ tương lai của hắn là làm bác sĩ, chọn khoa học tự nhiên vẫn là tốt nhất. Thẩm Thần thấy cô đã đặt tâm tư lên sách giáo khoa, mới trộm mở cái tay đang che tờ khai ra, cầm bút đem hai chữ "xã hội" vừa viết lúc trước gạch đi, viết xuống hai chữ "tự nhiên". Chờ lớp trưởng tới thu giấy, hắn mới tùy tay đưa qua. Bởi vì hai học kỳ sau đó bọn họ đều phải tới Nhất Trung cho nên La Nhạc Phúc thu được tờ khai của hai người xong liền thông báo danh sách học sinh tới Nhất Trung bên kia, để cho bên đó phân lớp cho bọn họ. Biết Thẩm Thần cùng Đông Lộ kỳ sau sẽ không học ở Cửu Trung, bạn học trong lớp sôi nổi tỏ vẻ vô cùng buồn bã, đặc biệt là Chu Tiêu Hàm, vạn phần không vui khi phải rời xa Đông Lộ, ôm cô khóc một lúc lâu, thút tha thút thít nói "Em yêu, em ở bên đó có bạn mới rồi thì ngàn vạn lần không được quên anh đó, ai cũng không thể bá chiếm vị trí của anh đây, anh ở trong lòng em vĩnh viễn phải là Giọng nói của cô nàng mang theo sự chiếm hữu nồng đậm, chỉ sợ Đông Lộ quen bạn mới rồi thì sẽ vứt bỏ mình. "Sẽ không quên." Đông Lộ trấn an vỗ vỗ lưng cô ấy, cười khẽ, "Tớ cũng có đi lâu đâu, rất nhanh sẽ trở về." *** Hôm nay khai giảng, Đông Lộ thức dậy từ rất sớm, ăn mặc chỉnh tề xong liền tới trường. Nói thật, bảo cô tới một ngôi trường xa lạ học hơn ba tháng, trong lòng cô không phải không có cảm giác thấp thỏm, nhưng nghĩ tới có Thẩm Thần ở bên cạnh, không hiểu sao cô lại có cảm giác an toàn. Tựa như dù có xảy ra chuyện gì, có hắn ở đó thì đều không đáng lo. Đông Lộ hẹn Thẩm Thần gặp mặt ở cổng Bắc, sau đó cùng tới Nhất Trung, hắn tương đối quen thuộc với hoàn cảnh ở đây cho nên muốn đưa cô đi thăm quan một vòng. Đông Lộ ngồi trước bàn ăn sáng, trừ cô ra thì còn có Đông Vân. Đông Vân chậm rãi nhai nuốt bánh mì, tư thái ưu nhã, một chút vụn bánh dính ở khóe môi cũng không có. Tối hôm qua Hoàng Kiến Hoa lại uống say, bây giờ còn đang nằm ngủ ở trong phòng, Đông Kỳ chưa phải đi học cho nên liền ngủ một mạch tới trưa. Cho nên bây giờ cũng chỉ có hai người bọn cô đúng giờ ngồi ăn sáng. Không khí an tĩnh đến mức chỉ có thể nghe được thanh âm nhai nuốt đồ ăn. Không có Đông Kỳ ở đây, Đông Lộ với Đông Vân cũng không biết nói cái gì mới nhau. Còn may là Đông Lộ vẫn rất bình tĩnh, ăn xong bữa sáng, rửa bát sạch sẽ rồi đứng dậy rời đi, "Con no rồi." "Hôm nay Nhất Trung khai giảng?" Đông Vân đột nhiên hỏi. "Dạ." Đông Lộ đáp. Đông Vân "Có cần mẹ lái xe đưa con đi không?" Đông Lộ có chút kinh ngạc, động tác dừng lại, "Cảm ơn, không cần đâu, con tự đi được rồi." "A, vậy tùy con." Đông Vân cũng không cưỡng cầu, uống một ngụm sữa bò, thanh âm nhàn nhạt như cũ. Đông Lộ nhìn bà một cái, xoay người, "Con đi đây." *** Tháng hai, thời tiết đã không còn lạnh như vậy nữa, không khí thanh khiết như được gột rửa qua, không khí mang theo chút hơi lạnh, rất mới mẻ. Đông Lộ hít một hơi, cảm giác vui vẻ thoải mái, tâm tình không biết vì sao lại cảm thấy rất tốt, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên. Cô chậm rãi đi tới đầu hẻm, thấy được Thẩm Thần. Thiếu niên đội mũ đứng ở bên đường, mặc áo đồng phục màu đen chỉnh tề, đeo cà vạt, bên trong là áo sơ mi, nếp gấp phẳng phiu, thân hình cao lớn thon dài, hai tay cắm trong túi quần nhàn nhạt nhìn về phía trước, cũng không biết đã đợi bao lâu rồi. Đông Lộ có chút giật mình, đây là lần đầu tiên cô thấy hắn mặc đồng phục Nhất Trung, trên người tản ra hơi thở sạch sẽ lại tự phụ. "Xem tới ngốc rồi?" Ngay lúc Đông Lộ đánh giá hắn, Thẩm Thần đã phát hiện ra cô, khóe mắt hơi nhếch lên nhìn cô cười, khóe môi cong thành độ cung rất đẹp, đi tới bên cạnh cô, "Không phải hôm nay em mới phát hiện ra anh rất đẹp trai đấy chứ?" Đông Lộ liếc hắn, đi thẳng về phía trước, lấy điện thoại ra xem thời gian, "Anh tới lúc nào?" Rõ ràng là cô đã tới sớm hơn thời gian đã hẹn là mười phút. "Vừa mới tới." Thẩm Thần thuận miệng nói, sóng vai đi cùng cô, "Em biết Nhất Trung ở đâu sao?" "Trước kia có đi qua." "Khi nào?" "Lúc điền nguyện vọng thi cấp ba." "Thì ra em muốn vào Nhất Trung?" Thẩm Thần hơi kinh ngạc, sau đó cười thâm ý "Không phải là vì anh đấy chứ?" Lời này hắn chỉ đùa cho vui thôi, khi đó bọn họ còn không quen biết, sao có thể là vì hắn. Không nghĩ tới Đông Lộ thế mà lại gật đầu, biểu tình không đổi, "Đúng vậy, vì anh." Thẩm Thần sửng sốt, tim đập nhanh hơn mấy nhịp, một lúc lâu sau mới cúi đầu cười một tiếng, thở dài, "Bạn học nhỏ đã trưởng thành rồi." Thế mà còn biết nói lại hắn. Đông Lộ không tỏ ý kiến. Hắn vĩnh viễn không biết rằng, hắn từng là động lực để cô vươn lên. Hiện tại nó đã trở thành lịch sử đen của cô. Rốt cuộc thì cũng chẳng phải hồi ức tốt đẹp gì. Hai người trò chuyện câu được câu không, bất tri bất giác đã tới mục đích. Đông Lộ ngẩng đầu, nhìn bốn chữ to kim quang lấp lánh ở trên vách tường ~ [Trung học Nhất Trung]Tường làm bằng đá cẩm thạch, rộng mà sang, vừa nhìn liền thấy khí thế mười phần. Đông Lộ không nhịn được có phần so sánh giữa cái bảng hiệu này với bảng hiệu đã lâu không được tu sửa của Cửu Trung. Thảm không nỡ nhìn. "Chúng ta vào thôi." Thẩm Thần không hề có chút phản ứng nào, theo thói quen định nắm tay cô. Đông Lộ tránh đi, "Nơi này là trường học." Hơn nữa còn còn chưa đáp ứng làm bạn gái hắn đâu? Sao động tác của hắn có thể tự nhiên như thế chứ? Cô gái nhỏ nhướng mày trừng hắn. "Được rồi." Thẩm Thần tiếc nuối thở dài, cô vợ nhỏ của hắn quá thẹn thùng, phải cho cô có thời gian thích ứng mới được. Hiện tại đang là thời điểm khai giảng của nhiều trường, giao thông tắc nghẽn, rất nhiều phụ huynh đang đưa con em mình đi học, trước cổng trường đỗ đầy xe máy với ô tô, khiến nơi này chật như nêm cối. Không khí cãi cọ ầm ĩ. Đông Lộ theo dòng người cùng Thẩm Thần vào trường. Nhất Trung thật sự rất lớn. Sau khi cô tiến vào thì chỉ có một suy nghĩ, trước kia tuy rằng đã tới một lần, nhưng đã nhiều năm như vậy, cô đã sớm không còn ấn tượng nữa. Hai bên đường trồng rất nhiều cây ngô đồng, vách tường của khu dạy học được sơn màu hồng nhạt, có những cây cột trắng đan xen trông rất đẹp. Thẩm Thần giới thiệu ngắn gọn cho cô nghe, là thật sự rất ngắn gọn, vừa nghe liền biết chỉ nói cho có lệ, đối với nơi này cũng chẳng có mấy hứng thú. "Bên này là hồ, thư viện, bên kia là sân vận động, sân thể dục..." "Nhiều nơi như vậy?" Đông Lộ nhịn không được nói, "Nó được xây theo mô hình trường đại học sao?" Thẩm Thần nhàn nhạt nói "Thừa tiền mà." Bọn họ tìm được bảng thông báo, bên trên có dán danh sách lớp, một đám học sinh đều đang chen nhau đứng phía trước xem, tất cả đều là mấy cái đầu màu đen chen chen chúc chúc, cãi cọ ồn ào. Quá nhiều người, Đông Lộ cảm thấy mình không có khả năng chen vào được, nói với Thẩm Thần "Chúng ta chờ lát nữa hẵng xem." "Đám người này trong một chốc cũng không tản ra được đâu, em xác định?" Thẩm Thần nhướng mày. "Nhưng chúng ta cũng không chen vào được." "Chờ chút." Thẩm Thần đi qua, vỗ vỗ vai một nam sinh đứng ở rìa ngoài, "Người anh em, phiền cậu nhường đường một chút." "Đừng chen..." Nam sinh quay đầu, nhìn thấy hắn, trong nháy mắt liền trợn to mắt, lắp bắp nói "Thẩm... Thẩm Thẩm Thần?" Thanh âm của cậu ta rất lớn, toàn trường đều nghe được, động tác nhất trí nhìn qua đây, mặt mang vẻ khiếp sợ, biểu tình không giống nhau. Cả đám vốn đang ồn ào đột nhiên trở nên yên tĩnh. Thẩm Thần dường như chẳng cảm giác được gì, lặp lại "Phiền cậu nhường đường một chút." Rất nhanh, đám người phía trước hắn đều không hẹn mà cùng nhau dạt sang hai bên, nhanh chóng chừa ra một con đường cho hắn. Thẩm Thần quay đầu gọi Đông Lộ "Lại đây, có thể xem rồi." Đông Lộ "..." Rốt cuộc anh đã từng làm ra chuyện gì với cái trường này vậy? Dưới tầm mặt của hàng trăm con người, cô đành phải căng da đầu đi qua, nhỏ giọng hỏi hắn "Anh rốt cuộc đã làm gì mà bọn họ sợ anh như vậy?" "Không nhớ rõ." Thẩm Thần không hề chớp mắt, "Chắc là bởi vì anh đẹp trai đi." Đông Lộ không còn lời nào để nói, ngẩng đầu nhìn về phía bảng thông báo, nhìn thấy danh sách chia lớp kia, cô rốt cuộc cũng hiểu, vì sao mà mọi người đều nói rằng, ở Nhất Trung, điểm số là tất cả. Bởi vì chia lớp chính là dựa theo điểm số, hoàn toàn không xét tới bất kỳ nhân tố nào khác, xếp theo điểm từ cao xuống thấp, chia làm lớp một, hai, ba,... Điểm số là điểm thi cuối học kỳ một, Đông Lộ nhìn thấy tên Thẩm Thần chói lọi chiễm chệ đứng ở vị trí đầu tiên. 742 điểm. Gần như tuyệt đối. Đông Lộ dò theo danh sách, người thấp nhất của lớp một là 684 điểm. Cái người thi được 596 điểm như cô, đứng thứ hai ở Cửu Trung nhưng ở chỗ này cũng chẳng xứng được đặt chân vào. Đông Lộ tìm một lúc lâu, rốt cuộc mới thấy được tên mình nằm ở giữa lớp ba. Bọn họ không cùng một lớp. Thẩm Thần cũng phát hiện ra chuyện này, nhíu mày, nói với Đông Lộ "Em ở đây chờ anh chút, anh đi một lát rồi về." "Ừ." Đông Lộ gật đầu, không quá để ý, đôi mắt nhìn danh sách lớp, trong lòng đã có cái nhìn đại khái về trình độ của học sinh trong Nhất Trung. "Cái đó, xin hỏi cậu có quan hệ gì với Thẩm Thần thế?" Thẩm Thần đi rồi, có một nữ sinh tóc dài đã nhìn Đông Lộ rất lâu, lúc này mới nhịn không được đi lên hỏi. "Bạn bè." Đông Lộ nhìn cô gái đó, lễ phép gật đầu, "Chào cậu." "Chào cậu." Nữ sinh cười rộ lên để lộ ra hai cái răng nanh nhỏ, thực đáng yêu, "Tớ còn tưởng cậu là bạn gái hắn cơ đấy, cậu xinh thật." "Cảm ơn." Đông Lộ dừng một chút, "Thẩm Thần rất nổi tiếng ở Nhất Trung sao?" "Đó là đương nhiên, trước kia hắn còn lợi hại hơn cả Sở Trú." Nữ sinh chỉ chỉ một bên khác của bảng thông báo, "Cậu nhìn đi, đó là thành tích cuối kỳ của trường mấy năm qua." Đông Lộ nhìn qua, liếc mắt một cái liền nhìn thấy hạng nhất Thẩm Thần, thời gian là hai năm trước, khi hắn còn ở đây. Trừ Sở Trú ra thì sau hắn đều là tên của nữ sinh. Khiến Đông Lộ sinh ra ảo giác, phảng phất như ở nơi này, hắn chính là Hoàng Đế, mà ở đằng sau lại toàn là hậu cung của hắn. Người đứng cuối cùng cũng hơn cô đến một trăm điểm. Đông Lộ trầm mặc. Được rồi, cô ngay cả tư cách làm nha hoàn cho hắn cũng không có. "Phiền cậu nhường đường một chút." Một thanh âm lãnh đạm vang lên ở phía sau, Đông Lộ quay đầu, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp mặc áo lông trắng, mặt mày cao ngạo. Đông Lộ nhường chỗ cho cô ấy. "Cảm ơn." Cô gái gật đầu, trực tiếp nhìn về phía lớp một, ánh mắt dừng một chút ở trên tên của Thẩm Thần, sau đó làm như không có việc gì mà rời đi. Xung quanh một mảnh xôn xao. Nữ sinh tóc dài kia hô một tiếng "Là Giản Mỹ Hân!" Đông Lộ "Cậu quen sao?" "Đúng vậy, cô ấy nổi tiếng lắm, thành tích rất tốt." Nữ sinh gật mạnh đầu, "Hơn nữa cô ấy còn là bạn gái cũ của Thẩm Thần mà." Đông Lộ "..." Bạn gái cũ? -Tác giả có lời muốn nói Ngọt, yên tâm ~Shmily Giản Mỹ Hân chỉ là người qua đường, đóng một vai trò khá là thú vị cho những màn chim chuột sau này của nam nữ chính. Tuyệt đối không ngược, không ngược, không ngược! Giới thiệu Editor Shmily Nhân vật chính Thẩm Thần, Đông Lộ Thể loại Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Vườn trường, Đô thị tình duyên* * Truyện này đã có một nhà edit Được 4 chương, nhưng tạm thời thì các bạn ý đang drop, mà mình thì khá thích thể loại này nên quyết định edit luôn. Nếu có gì sai sót, mong các huynh đệ tỷ muội chỉ giáo.~ Cuối cùng là chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ ~ Văn án 1 Đông Lộ là băng sơn mỹ nhân nổi danh của Cửu Trung, thành tích học tập ưu tú, thanh lãnh nội liễm, người theo đuổi đếm không xuể, mỗi ngày đều sẽ có một nam sinh tới mời cô đi ăn cơm, thế nhưng cô chỉ tiếp nhận lời mời của giáo thảo*, cho nên ai cũng cảm thấy Đông Lộ có ý với cậu ta. *Giáo thảo Là một từ mà học sinh Đài Loan dùng để gọi nam sinh đẹp trai nhất trường. Nhưng chỉ có một mình Đông Lộ biết, người cô thích không phải giáo thảo mà là người luôn đi theo sau giáo thảo, tiểu tùy tùng tú sắc khả xan của cậu ta. Văn án 2 Đông Lộ vẫn luôn cho rằng, Thẩm Thần là một cún con phúc hậu và vô hại, thẳng tới rất lâu về sau, cô nhìn thấy hắn dùng một tay xách tên côn đồ từng bắt nạt cô lên, hung hăng ấn lên trên tường. Lúc đó cô mới biết được, hóa ra dáng vẻ văn nhã nhu nhược mà hắn bày ra trước mắt cô từ trước tới giờ đều là giả. “… Hiện tại tớ chạy có còn kịp không?” Thẩm Thần từ phía sau mạnh mẽ ôm lấy cô, miệng hơi lẩm bẩm “Muộn rồi.” Lưu ý 1. Không phải đảo truy, nam chính giả heo ăn thịt hổ từ đầu. 2. Sủng văn hàng thật giá thật, sẽ ngọt tới mức khiến răng bạn rụng hết. Edit by Shmily Do not reup - Trước khi thi đại học được nghỉ ngơi ba ngày, sinh hoạt của Đông Lộ có thể dùng từ binh hoang mã loạn* để hình dung cũng không quá, mỗi ngày Hoàng Kiến Hoa đều cho cô uống canh ngao bổ não, nhưng mà trù nghệ của ông ấy không quá tốt, Đông Lộ vô cùng ghét bỏ, ăn cũng chẳng được bao nhiêu. *Binh hoang mã loạn Rối loạn. Trong lúc nghỉ, Thầm Thần đã tới nhà cô vài lần, muốn cùng cô ra ngoài chơi, nhưng đều bị Đông Lộ từ chối, nhốt bản thân mình ở nhà, lật lại những phần trọng điểm thi đại học ôn một lần nữa, bây giờ chỉ có sách mới làm cô có cảm giác an toàn. Bạn trai gì đó chỉ là phù du. Thẩm Thần biết bây giờ đang là thời kỳ mấu chốt của cô, cũng rất tri kỷ mà không quấy rầy cô, ngẫu nhiên sẽ lên dây cót cọ tới xoát cảm giác tồn tại với cô, hoặc là tối nào cô không ngủ được là hắn sẽ hát dỗ cô đi ngủ. Trước đêm thi đại học, Đông Lộ đã sớm tắt đèn lên giường, điện thoại bên gối chợt lóe, Thẩm Thần lại hát cho cô nghe. "Girl, you know I want your love... I'm in love with your body..." Tiếng Anh của hắn rất tốt, hát tiếng anh cũng như múa bút thành văn, thanh âm sạch sẽ nhu hòa, ngữ điệu có chút cợt nhả, cố ý hát thật chậm, lộ ra chút ý vị không đứng đắn. Đông Lộ nghe đến đỏ cả tai, đem đầu rúc vào trong căn, "Anh đừng cho là em không hiểu anh hát cái gì." Mỗi ngày chỉ biết làm mấy trò sến sủa này, thật đáng ghét. "A?" Khóe môi Thẩm Thần cong lên, cười nói "Xem ra khả năng nghe Tiếng Anh của em cũng không tệ đâu." "《Shape of you》nổi tiếng như vậy, trên mạng ngày nào cũng nghe thấy nó, em không nghe cũng biết nó nói cái gì có được không?" Đông Lộ tức giận trợn trắng mắt. "Vậy anh hát một bài ít nổi hơn nhé." Thẩm Thần lại thay đổi một bài khác, "Your body fascinates me, I want to eat you~" Đông Lộ xấu hổ đến mức bảo hắn ngậm miệng lại, "Được rồi, đừng có hát nữa!" Thật là không thắng nổi hắn mà. Bên kia điện thoại truyền tới tiếng cười sung sướng của thiếu niên, trầm thấp dễ nghe, âm cuối lại như lưu luyến, "Em xem em lại hiểu rồi kìa." Đông Lộ không muốn để ý tới hắn nữa, "Em cúp đây, mai còn phải thi nữa, anh cũng đi ngủ sớm đi." Thẩm Thần "ừ" một tiếng, đột nhiên hỏi "Em không hồi hộp sao?" Đông Lộ "Vẫn ổn." Vốn là có chút hồi hộp, nhưng đều bị mấy cái bài hát của hắn thổi bay hết rồi. "Anh hồi hộp. Thẩm Thần "Có chút." Đông Lộ không tin "Thật hay giả đấy?" Hoàng Kiến Hoa là đóng cửa lại rồi đánh, cho nên Vương đại thẩm cũng không biết là ông ấy đánh như thế nào, bởi vì Đông Kỳ kêu quá thảm thiết khiến cho quê nội quê ngoại đều nghe được cho nên bà ấy mới lo lắng, nhanh chóng đi gọi điện thoại cho Đông Lộ. "Dì còn gọi cho cả mẹ cháu nhưng cô ấy không nghe máy." Đông Lộ cau mày, "Được, cháu biết rồi ạ, cháu về ngay đây." Cô cúp điện thoại. "Xảy ra chuyện gì?" Thẩm Thần ở bên cạnh hỏi. "Cha tôi lại uống say." Đông Lộ xoa xoa mi tâm, Hoàng Kiến Hoa uống say là chuyện bình thường, nhưng động thủ đánh người thì lại là lần đầu tiên. Cô lấy điện thoại ra, "Bánh kem bao nhiêu tiền? Tôi chuyển tiền cho cậu." "Không cần, cậu gấp thì đi trước đi." Thẩm Thần nhanh nhẹn nói, hai tròng mắt nhìn cô nghiêm túc, "Có việc thì gọi điện thoại cho tôi." Những lời này tựa như đã trở thành câu cửa miệng của hắn. Là câu cửa miệng chỉ đối với một mình cô. "Cảm ơn." Đông Lộ cũng hơi gấp cho nên thái độ cũng không cường ngạnh như trước nữa, vội vàng gật đầu, cầm lấy cặp sách liền rời đi. *** Dự báo thời tiết nói hôm nay trời sẽ mưa to, nhưng thời tiết lúc sáng vẫn còn sáng sủa cho nên Đông Lộ còn tưởng là dự báo sai, thẳng tới bây giờ trời bỗng nhiên u ám đi. Mây đen không ngừng tích tụ, đen kịt, nhìn qua thì có vẻ như sắp mưa to tới nơi. Nhìn tình hình như vậy, Đông Lộ quyết định gọi xe về nhà, bảo tài xế chạy tới dưới lầu nhà cô. Nhà cô ở lầu năm. Sau khi trả tiền xong, Đông Lộ liền vội vàng chạy vào, mới vừa bò lên đến tầng năm thì đã nghe thấy tiếng gào thét của Đông Kỳ... "A a a! Hoàng Kiến Hoa con hận cha cả đời này!" "Bắt nạt một đứa trẻ thì có bản lĩnh gì, con nhất định phải mách mẹ!" ... Thanh âm vẫn lảnh lót, vừa vang vừa có lực, không thể không nói hô hấp của một đứa bé trai đúng là rất lớn. Đông Lộ thở phào nhẹ nhõm. Tuy nó kêu thê thảm là thế, nhưng nghe qua còn rất có tinh thần, hẳn là không sao cả. Cô lấy chìa khóa ra mở cửa vào, tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn là bị tình trạng gà bay chó sủa ở bên trong làm cho kinh sợ. Phòng khách rối tung cả lên, cái bàn bị ném xuống đất, toàn bộ những cái ly pha lê ở trên đều nát bét văng tung tóe, gối dựa trên sofa, đệm, chăn, tất cả bị ném tứ tung khắp nơi, trên đất là một mảnh hỗn độn. Hoàng Kiến Hoa cầm roi đuổi theo Đông Kỳ chạy khắp nơi, trong miệng hùng hùng hổ hổ "Nhãi ranh đứng lại cho tao, hôm nay tao nhất định phải bóp chết mày!" Ông vừa mắng vừa quật roi, Đông Kỳ chạy rất nhanh, nhưng vẫn có khi sẽ bị roi quật đến, đau đến nhe răng trợn mắt, gương mặt trắng nõn đã hiện lên vài vết đỏ, đều bị đánh đến sưng tấy. Thoạt nhìn không giống như đang đùa giỡn. "Cha, dừng tay!" Đồng tử Đông Lộ co lại, chạy tới che trước mặt Đông Kỳ, duỗi tay đoạt lấy roi của Hoàng Kiến Hoa, "Đã xảy ra chuyện gì?" Cách gần như vậy cô mới ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người ông, giống như là đã mấy ngày không tắm rửa, vừa hôi vừa nồng. "Chị, rốt cuộc chị cũng đã về rồi..." Đông Kỳ thấy Đông Lộ, nước mắt vẫn luôn đè nén bắt đầu lộp bộp rơi xuống, khóc lóc trốn ở đằng sau lưng cô, gương mặt thảm thương cáo trạng "Cha điên rồi, ông ấy muốn giết em!" "Lộ Lộ con tránh ra!" Hoàng Kiến Hoa thấy thằng nhóc này còn có mặt mũi khóc, giận tím mặt, túm roi lại muốn đánh qua. "Cha, cha bình tĩnh một chút!" Đông Lộ nắm chặt roi không buông, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" "Không liên quan tới con, tránh ra!" Hai mắt Hoàng Kiến Hoa đỏ ngầu, dường như đã mất đi lý trí, cũng không nghe vào bất kỳ lời nói nào. Đông Lộ mồ hôi đầy đầu đoạt roi lại, thể lực không chống đỡ nổi, dần dần có chút buông lỏng, Đông Kỳ cũng tới hỗ trợ, dùng sức lực nhỏ bé của nó bẻ từng ngón tay của ông. Nhưng Hoàng Kiến Hoa cũng không phải tiểu bạch kiểm, hai đứa trẻ như bọn họ hợp sức cũng không thắng nổi sức lực to lớn của ông, Hoàng Kiến Hoa thấy Đông Lộ thế mà không đứng ở bên phía mình, tức giận đùng đùng, dùng sức đẩy cô ra, "Cha bảo con tránh ra!" Đông Lộ đột nhiên bị đẩy, đứng không vững, bị xô ngã xuống đất, tay phải không cẩn thận cọ vào mảnh vỡ thủy tinh ở trên sàn, lòng bàn tay bị cắt ra một vết thương, máu lập tức tuôn ra. "Chị!" Đông Kỳ sợ hãi kêu lên, vội vàng chạy tới, "Chị không sao chứ?" "Không sao." Đầu Đông Lộ có chút đau, trên tay vẫn chưa có cảm giác gì, mới vừa rồi bị đẩy ngã xuống đất làm cô choáng hết cả đầu. "A..." Hoàng Kiến Hoa bị máu trên tay cô làm cho đau cả mắt, thần trí có chút thanh tỉnh, sắc mặt trắng bệch, không thể tin được là chính mình làm, vừa lắc đầu vừa lui về sau, cuối cùng chạy ra khỏi nhà. Đông Lộ với Đông Kỳ tạm thời không có tâm tình đi quản ông. "Chị, có cần đi bệnh viện không?" Đông Kỳ hỏi. "Không cần, em vào phòng mẹ lấy hộp đựng thuốc tới đây." Đông Lộ nhìn máu trong lòng bàn tay, nhìn qua thì có vẻ dọa người nhưng kỳ thật miệng vết thương cũng không quá sâu, không đáng lo ngại. "A." Đông Kỳ nhanh chóng chạy tới phòng Đông Vân, rất nhanh đã cầm hộp đựng thuốc chạy về, bên trong có băng vải, thuốc hạ sốt, thuốc giảm đau, dầu gió cái gì cũng có, Đông Vân là một người cẩn thận, trước khi đi thì đều sắp xếp tất cả mọi thứ rất chu toàn. Đông Lộ lấy tăm bông chấm một ít nước sát trùng rồi xoa lên miệng vết thương. Đông Kỳ muốn dùng băng vải băng cho cô, Đông Lộ lại ngại phiền toái cho nên chỉ lấy băng cá nhân dán lên một chút, xử lí vết thương cho mình xong, cô bắt đầu bôi thuốc cho Đông Kỳ, phát hiện không chỉ có vết thương trên mặt mà sau lưng nó cũng có mấy cái, có nơi còn nghiêm trọng tới mức rách cả da. Mày Đông Lộ nhíu thật chặt, vừa bôi thuốc cho hắn vừa hỏi, "Sao cha lại đánh em?" Đông Kỳ bĩu môi, "Sao em biết chứ, ông ấy chính là còn quỷ rượu, uống say liền mất hết nhân tính!" Đông Lộ thấy ánh mắt trốn tránh của thằng bé liền biết là nó đang nói dối, "Em thành thật nói hết cho chị, có phải em cố ý đi chọc ông ấy không?" "Em không làm gì hết..." Thanh âm Đông Kỳ bị Đông Lộ nghiêm khắc nhìn chằm chằm thì dần dần nhỏ lại, giọng nói lí nhí "Em chính là không quen nhìn ông ấy cả ngày uống rượu, nói ông ấy vừa xấu vừa béo thì sẽ không ai muốn, sớm hay muộn thì mẹ cũng không cần ông ấy nữa, em cũng không nói sai..." "Cho dù đó là sự thật thì cũng đừng nói ra, em cũng không phải không biết ông ấy ghét nhất là người khác nói mình xấu." Đông Lộ xụ mặt. Khi còn trẻ Hoàng Kiến Hoa rất tuấn tú, bằng không thì cũng không theo đuổi được Đông Vân, nhưng từ khi tới tuổi trung niên thì ông bắt đầu mập ra, vì béo cho nên cũng hủy hoại nhan sắc khá nhiều, dẫn tới vô cùng mẫn cảm đối với diện mạo của mình. "Chị, đã là lúc nào rồi mà chị còn bênh ông ấy!" Đông Kỳ tức giận, một phát hất tay cô ra, "Chị xem ông ấy đã biến cái nhà chúng ta thành cái dạng gì rồi! Tay chị không đau nhưng mặt em còn rất đau đây này! Tất cả đều là do ông ấy đánh, ông ấy đã không cứu được nữa rồi, hiện tại em giơ hai tay tán thành mẹ ly hôn với ông ấy, cùng loại đàn ông như thế ở bên nhau, sớm hay muộn cũng sẽ bị bức điên thôi!" Đông Kỳ nói xong liền chạy về phòng, đóng sầm cửa lại. Đông Lộ sửng sốt trong chốc lát, có chút không biết phải làm sao, một lúc lâu sau, cô yên lặng ném tăm bông vào thùng rác, cất gọn thuốc lại vào trong hộp, bỏ trở về chỗ cũ, sau đó lại lấy chổi ra quét dọn, đem cái bàn nâng dậy, quét hết tất cả mảnh vỡ thủy tinh ở dưới sàn, bởi vì quá loạn cho nên cô phải quét hết một tiếng mới đem phòng khách trở lại sạch sẽ như bình thường. Trong lúc đó, Hoàng Kiến Hoa cũng không có trở về, Đông Kỳ cũng không ra ngoài, sau đó dì Hồ tới đây nấu cơm, kỳ quái hỏi xem bọn họ đi đâu hết rồi, Đông Lộ không giải thích quá nhiều, chỉ nói Hoàng Kiến Hoa ra ngoài, còn Đông Kỳ giận dỗi nhốt mình ở trong phòng không chịu ra. Dì Hồ vừa nghe Đông Kỳ cáu kỉnh thì cố ý làm cánh gà chiên Coca mà hắn thích nhất, Đông Kỳ quả nhiên bị mùi hương câu ra bên ngoài, nhưng biểu tình vẫn rất thối, đắp một chén cơm đầy, gắp mấy cái cánh gà rồi trốn vào phòng ăn. Đông Lộ không biết nói gì, cũng không có quản hắn, nếu còn biết ăn cơm thì hẳn là chẳng có vấn đề gì cả. Lúc dì Hồ chuẩn bị rời đi, trong không trung bỗng xẹt qua một tia chớp, mây đen cuồn cuộn tụ ở trên trời, sau đó chính là một tiếng sấm đinh tai nhức óc. Ầm ầm ầm —— "Ai da, sắp mưa to rồi, quần áo dì treo trước cửa ban công còn chưa thu vào nữa!" Dì Hồ vội la lên, vẫy vẫy tay với Đông Lộ "Dì về trước nhé." "Dạ, dì nhớ cẩn thận." Đông Lộ nhìn bà đi xa, lúc muốn đóng cửa lại thì không trung lại vang lên một tiếng vang lớn, trong nháy mắt liền mưa như trút nước. Cánh tay đang chuẩn bị đóng cửa của Đông Lộ hơi dừng lại, nghĩ tới Hoàng Kiến Hoa không lâu trước đó vừa mới lao ra ngoài, trong lòng liền có dự cảm không tốt, mí mắt luôn giật giật. Cô bình tĩnh lại, đi tới ban công đóng hết cửa sổ vào, cuồng phong gào thét, đẩy cho cửa sổ run lên không ngừng, mưa to mãnh liệt xối thẳng vào đây, vang lên từng đợt tí tách. Bên ngoài một mảnh trắng xóa, rõ ràng mới có sáu, bảy giờ mà trời đã tối như là ban đêm, vạn vật xung quanh đều bao phủ ở trong màn mưa dày đặc. Đông Lộ không ngừng gọi điện thoại cho Hoàng Kiến Hoa, nhưng bất luận là gọi bao nhiêu cuộc cũng không có ai nghe. Sẽ không thật sự xảy ra chuyện chứ? Đông Lộ cắn ngón tay cái, mồ hôi lạnh làm ướt cả quần áo, đáy lòng dâng lên dự cảm bất an mãnh liệt, cô chưa từng bỏ ý định, tiếp tục gọi điện thoại, một cuộc lại tiếp một cuộc, trong lòng nóng như lửa đốt, rốt cuộc điện thoại cũng thông. Cô buột miệng thốt ra "Cha, cha đang ở đâu?" Nhưng phía bên kia lại truyền tới thanh âm xa lạ của một người đàn ông "... Chú không phải cha cháu, chú chỉ đi ngang qua thôi, cháu là con gái của ông chú này sao? Vậy nhanh tới đây đi, ông ấy uống say ngã vào ven đường không chịu đứng lên, không ngừng nói lời mê sảng..." Đông Lộ sửng sốt một giây, ngay lập tức liền phản ứng lại, nói "Chú chờ một chút, bây giờ cháu tới ngay ạ!" Cô vội vã cầm ô đi ra khỏi nhà, vừa chạy vừa hỏi người trong điện thoại "Chú đang ở chỗ nào thế?" Đối phương nói "Cầu vượt, cháu mau tới nhanh đi, trời mưa to quá, chú phải đi rồi." "Cháu biết rồi, cháu đang trên đường tới, rất nhanh sẽ đến nơi, xin chú giúp cháu trông ông ấy một chút." Đông Lộ rất vội, dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài đường cản một chiếc taxi. Người đàn ông bên kia quả thực là đang mất kiên nhẫn, nói phải đi ngay. Người ta giúp đỡ là đã đủ tận tình tận nghĩa, Đông Lộ cũng ngại phiền tới hắn, nói một câu cảm ơn rồi cúp điện thoại. Ngoài cửa sổ, sắc trời đen trầm, sấm sét ầm ầm, mưa càng lúc càng lớn. Xe taxi đưa cô tới cạnh cầu vượt, dưới mặt cầu là nước sông đang cuồn cuộn chảy. Đông Lộ cầm ô, ngược gió gian nan đi về phía trước, trên mặt đất gồ gồ lồi lõm là một đống vũng nước to, giày của cô nhanh chóng bị ướt hết, ô cũng không che được mưa, quần áo ướt sũng không ngừng dính ở trên người, khó chịu tới cực điểm. Đông Lộ dường như không cảm giác được, vội vàng đi khắp nơi tìm kiếm thân ảnh của Hoàng Kiến Hoa, rốt cuộc cũng thấy ông ấy ở phía bên phải của cầu. Thân hình mập mạp của Hoàng Kiến Hoa vô cùng đáng thương co lại thành một cục ngồi xổm ở ven đường, trên đầu không có bất cứ vật gì che đậy, nước mưa xối thẳng vào đầu ông. "Cha!" Đông Lộ kêu một tiếng, vội vàng chạy tới. "Cha, cha không sao chứ?" Cô cong lưng đỡ lấy vai ông, trên mặt đất còn có mấy bình lượu lăn lóc, ông ấy thế mà lại uống rượu nữa. Một cỗ tức giận đột nhiên xuất hiện, Đông Lộ lạnh giọng mắng "Cha mẹ nó không muốn sống nữa à?" Hoàng Kiến Hoa chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô, mắt say lờ đờ lại mông lung, ông đẩy đẩy cô, trề môi "Con tới làm gì, tránh ra, để một mình ta ở đây đi..." Đôi tay ông ấy chống lên mặt đất muốn đứng dậy, nhưng chân lại mềm nhũn không có tý sức lực nào, cuối cùng lại ngồi bệt xuống, lải nhải không ngừng, "Dù sao cha cũng vô dụng, cha không biết cố gắng, cha biết trong lòng các con đều ghét bỏ cha, chán ghét cha, vậy dứt khoát để cha đi chết đi..." "Hoàng Kiến Hoa, cha có thể đừng ấu trĩ như vậy được không?" Đông Lộ lạnh lùng nhìn ông, trên gương mặt xinh đẹp đều dính đầy nước mưa. "Cha là người trưởng thành, có thể có chút trách nhiệm được không hả? Đừng hở một tý là bỏ chạy trốn tránh, bỏ lại gia đình bỏ lại con cái, còn phải để vợ mình đi kiếm tiền nuôi cả nhà, cha không cảm thấy thẹn sao? Còn có, Đông Kỳ mắng cha có câu nào không phải là thật? Cha còn có mặt mũi đi đánh nó, nó mới lớn bằng từng ấy đã so với cha có trách nhiệm hơn bao nhiêu rồi, mẹ nói không sai chút nào, cha chính là đồ vô dụng!" Đông Lộ đem ngụm hỏa khí tích tụ ở trong lòng bấy lâu nay nói ra hết, tức khắc liền cảm thấy vui sướng hơn rất nhiều. Hoàng Kiến Hoa ngơ ngác nhìn cô, sau đó liền ủy khuất lau nước mắt, "Ngay... ngay cả con cũng mắng cha, cha không muốn sống nữa!" Ông nói rồi lảo đảo đứng dậy bò lên thành cầu, có ý định muốn nhảy sông. "Cha có bệnh sao?!" Đông Lộ vội đi lên giữ chặt ông, bị ông làm cho tức đến gan cũng đau. Mưa vẫn còn đang rơi, mùa thu khí trời rất lạnh, nước mưa cũng bị làm cho lạnh thấu xương, lạnh tới mức tay Đông Lộ rất nhanh đã không còn cảm giác. Cô vất vả trấn an Hoàng Kiến Hoa, lại không màng mưa gió đi lên phố đón taxi, nhưng tài xế taxi vừa nghe là phải chở người say rượu thì lập tức chạy đi mất, không ai nguyện ý nhận bọn họ. Làm sao bây giờ? Đông Lộ bó tay không có biện pháp, trước nay chưa từng xảy ra chuyện như vậy, nhìn Hoàng Kiến Hoa lạnh đến mức co lại một chỗ, đứng cũng không đứng dậy được, càng đừng nói tới là đi, một mình cô cũng chẳng thể đỡ nổi ông ấy. Cô liều mạng gọi điện thoại cho Đông Vân, nhưng vẫn chẳng có ai nhận. Chẳng lẽ phải báo cảnh sát sao? Đông Lộ cắn môi nghĩ thầm, đột nhiên lại nghĩ tới Thẩm Thần. Hắn nói Có việc thì gọi điện cho tôi. Cô do dự một lát, cuối cùng vẫn từ bỏ. Hắn làm thêm bận rộn như vậy, cô vẫn là không nên đi quấy rầy hắn. Hay là báo cảnh sát cho rồi. Đông Lộ hạ quyết tâm, đột nhiên điện thoại lại vang lên. Hai chữ [Thẩm Thần] không ngừng lập lòe ở trên màn hình. Ngơ ngẩn một lúc, Đông Lộ chậm rãi nhận điện thoại. "... Alo?" Thanh âm cô nhẹ đến gần như không thể nghe thấy. "Trong nhà không sao chứ?" Thẩm Thần đi thẳng vào vấn đề. Đông Lộ không nói chuyện, chỉ hít hít cái mũi, dưới tình cảnh mưa rền gió dữ, sắc mặt cô tái nhợt như quỷ, đôi mắt đen nhánh như một cái động không đáy, nhìn không ra ánh sáng. "Nói chuyện, cậu ở đâu?" Cô chậm chạp không mở miệng, Thẩm Thần lại ý thức được có chuyện gì đó, ngữ khí đề cao không ít. "Cầu vượt..." Đông Lộ rốt cuộc cũng không khống chế được cảm xúc, ngồi xổm xuống, vừa giận vừa bất lực "Cha tôi uống say ở ven đường, đi không được." *** Thẩm Thần ngồi xe của Du Minh Dương chạy tới cầu vượt, sắc mặt tối tăm, môi mím thành một đường thẳng, thần kinh gắt gao banh ra, cũng không để ý tới xe đi ngược chiều "Nhanh lên." Du Minh Dương chuyển tay lái "Tôi nhanh hết mức có thể rồi, trời mưa lớn như vậy, nhanh nữa thì rất dễ xảy ra tai nạn." Anh ta khó có khi nhìn thấy biểu tình khẩn trương như vậy của Thẩm Thần, không khỏi trêu ghẹo "Cô ấy chính là cô gái nhỏ mà cậu thích?" Thì ra thật sự không phải nam. Thẩm Thần không nói chuyện, không ngừng xem thời gian, tâm phiền ý loạn. Xe đến gần cầu vượt, hắn nhìn xuyên qua cửa sổ thấy được Đông Lộ, cô đang đứng bên cạnh một ông chú, cầm ô che cho ông, chính mình lại đứng ngoài màn mưa. Tâm Thẩm Thần hung hăng siết lại, phảng phất như không thở nổi, Du Minh Dương dừng xe, hắn liền cầm ô mở cửa xe đi ra ngoài. Đông Lộ nghe được thanh âm, quay đầu, không biết có phải do nước mưa hay không mà hắn giống như thấy được nước mắt trong mắt cô, bất quá chỉ ngắn ngủi một cái chớp mắt, giây tiếp theo liền biến mất. "Cảm ơn." Cô nhìn hắn, nhẹ giọng nói lời cảm ơn. Thẩm Thần đưa dù che lên đầu cô, trầm giọng nói "Cầm." Đông Lộ nghe lời cầm lấy cán ô. Du Minh Dương cũng ra theo, thấy một màn như vậy cũng không có tâm tình nói đùa, cùng Thẩm Thần hợp sức đỡ Hoàng Kiến Hoa lên xe. "Đệch, ông chú này nặng bao nhiêu thế, nặng chết tôi rồi." Du Minh Dương đỏ mặt cắn răng nói. Thẩm Thần không nói chuyện, xem biểu tình thì cũng không quá nhẹ nhàng. Đông Lộ thế mà còn nghiêm túc trả lời "Lần trước cân thì hình như là 260 cân*." *260 cân ~ Minh Dương nghe xong thiếu chút nữa sụn cả eo. Bọn họ đem Hoàng Kiến Hoa nhét vào ghế sau xe, Đông Lộ ngồi ở sau chiếu cố ông, đằng sau không còn chỗ, Thẩm Thần đành phải ngồi trở về chỗ phó lái, Du Minh Dương lái xe. Hoàng Kiến Hoa còn chưa say đến bất tỉnh, dọc đường đi còn cùng Đông Lộ nói chuyện "Hai cái tiểu tử này là ai? Sao lại tốt với con như vậy?" "Sẽ không phải là chúng nó thích con đấy chứ?" "Cha nói cho con biết, cửa cũng không có đâu, dám đánh chủ ý lên người con, cha đánh hắn gãy chân!" "Không được, cha muốn xuống xe! Xuống xe!" "Cha câm miệng!" Đông Lộ không còn cách nào khác, thấp giọng mắng, "Còn ngại không đủ mất mặt hay sao?" Bên trong xe lập tức an tĩnh. ... Du Minh Dương cười xấu xa với Thẩm Thần "Tý nữa tôi mua cho cậu cái bao đầu gối bảo hộ chân nhé." Thẩm Thần mặc kệ anh ta. Xe rất nhanh đã chạy tới tiểu khu nhà Đông Lộ. Quán bar vẫn cần có người trông, Du Minh Dương đưa bọn họ tới dưới lầu rồi lái xe rời đi. Một mình Thẩm Thần cõng Hoàng Kiến Hoa vào thang máy. "Thật sự không cần tôi giúp sao?" Đông Lộ nhìn hắn bước còn không vững, lung lay sắp đổ liền có chút lo lắng. "Không sao, phiền cậu ấn thang máy đi." Thẩm Thần cười, tóc đen ướt nhẹp. Đông Lộ ấn thang máy, đi theo hắn cùng nhau tiến vào. Thẩm Thần trăm cay ngàn đắng cõng Hoàng Kiến Hoa về nhà, Hoàng Kiến Hoa về nhà liền lập tức có cảm giác như về tới địa bàn của mình, cảm giác tự tin tăng cao, lại thêm men rượu còn chưa hết, vừa ồn ào vừa náo loạn, không những không cảm kích Thẩm Thần mà còn muốn đuổi hắn đi, biểu tình cực kỳ kích động. Thẩm Thần sợ kích thích ông, bất đắc dĩ nói với Đông Lộ "Cậu chăm sóc ông ấy đi, tôi đi trước." "Bên ngoài còn đang mưa, hơn nữa cậu lại ướt như vậy rồi, sao có thể về được?" Đông Lộ ngăn hắn lại. Người ta đã giúp mình, sao cô có thể mặc kệ hắn. "Đêm nay cậu ngủ ở nhà tôi đi." Cô rất nghiêm túc nói. "Hả?" Thẩm Thần còn đang kinh ngạc, liền thấy Hoàng Kiến Hoa nháo đến lợi hại hơn, giống như một đứa trẻ, la lối khóc lóc lại còn lăn lộn, "Không được không được, sao hắn có thể ở lại nhà chúng ta, nam nhân đều là cầm thú! Hắn nhất định có ý nghĩ không an phận với con gái bảo bối của cha! Con mau đuổi hắn đi!" Khóe môi Thẩm Thần giật giật, lần đầu tiên có ý nghĩ an phận, "Không tốt lắm đâu." "Cậu ở lại đây, hoặc là tôi đưa cậu về, chọn một đi." Ngữ khí Đông Lộ cường ngạnh không cho cơ hội cự tuyệt. Thẩm Thần nhìn gương mặt nhỏ quật cường của cô, lại nổi lên tâm tư trêu cợt, âm cuối cười cười kéo dài ra "Ở lại cũng được, nhưng tôi muốn ngủ phòng cậu, nếu không thì không thể." Đông Lộ sửng sốt, hoài nghi là mình nghe nhầm. Thẩm Thần biết cô chắc chắn không đồng ý, không thèm để ý cười cười, xoay người muốn đi. "Được." Người phía sau đột nhiên nói. Lần này tới phiên hắn sửng sốt, quay đầu, cô gái vẫn không có biểu tình gì, nhìn không ra là cô đang suy nghĩ cái gì, cô chỉ chỉ nhà tắm, bình tĩnh mở miệng+"Cậu đi tắm trước đi." Reads 857,892Votes 42,661Parts 100Complete, First published Aug 01, 2021Table of contentsWed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Thu, Sep 23, 2021Thu, Sep 23, 2021Thu, Sep 23, 2021Thu, Sep 23, 2021Thu, Sep 23, 2021Thu, Sep 23, 2021Thu, Sep 23, 2021Thu, Sep 23, 2021Thu, Sep 23, 2021Thu, Sep 23, 2021Fri, Sep 24, 2021Fri, Sep 24, 2021Fri, Sep 24, 2021Fri, Sep 24, 2021Fri, Sep 24, 2021Fri, Sep 24, 2021Fri, Sep 24, 2021Fri, Sep 24, 2021Fri, Sep 24, 2021Fri, Sep 24, 2021Fri, Sep 24, 2021Fri, Sep 24, 2021Fri, Sep 24, 2021Fri, Sep 24, 2021Fri, Sep 24, 2021Fri, Sep 24, 2021Fri, Sep 24, 2021Chương 68 Hoàn chính vănFri, Sep 24, 2021Chương 69 Niên thiếu có em 1Fri, Sep 24, 2021Chương 70 Niên thiếu có em 2Fri, Sep 24, 2021Chương 71 Niên thiếu có em 3Fri, Sep 24, 2021Chương 72 Niên thiếu có em 4Fri, Sep 24, 2021Chương 73 Niên thiếu có em 5Fri, Sep 24, 2021Chương 74 Niên thiếu có em 6Fri, Sep 24, 2021Chương 75 Niên thiếu có em 7Fri, Sep 24, 2021Chương 76 Niên thiếu có em 8Fri, Sep 24, 2021Chương 77 Niên thiếu có em 9Fri, Sep 24, 2021Chương 78 Niên thiếu có em 10Fri, Sep 24, 2021Chương 79 Niên thiếu có em 11Fri, Sep 24, 2021Chương 80 Niên thiếu có em 12Fri, Sep 24, 2021Chương 81 Niên thiếu có em 13Fri, Sep 24, 2021Chương 82 Niên thiếu có em 14Fri, Sep 24, 2021Chương 83 Niên thiếu có em 15Fri, Sep 24, 2021Chương 84 Niên thiếu có em 16Fri, Sep 24, 2021Chương 85 Niên thiếu có em 17Fri, Sep 24, 2021Chương 86 Niên thiếu có em 18Fri, Sep 24, 2021Chương 87 Niên thiếu có em 19Fri, Sep 24, 2021Chương 88 Quãng đời còn lại có em 1Fri, Sep 24, 2021Chương 89 Quãng đời còn lại có em 2Fri, Sep 24, 2021Chương 90 Quãng đời còn lại có em 3Fri, Sep 24, 2021Chương 91 Quãng đời còn lại có em 4Fri, Sep 24, 2021Chương 92 Quãng đời còn lại có em 5Fri, Sep 24, 2021Chương 93 Quãng đời còn lại có em 6Fri, Sep 24, 2021Chương 94 Quãng đời còn lại có em 7Fri, Sep 24, 2021Chương 95 Quãng đời còn lại có em 8Fri, Sep 24, 2021Chương 96 Quãng đời còn lại có em 9Fri, Sep 24, 2021Chương 97 Phiên ngoại bảo bảoFri, Sep 24, 2021Chương 98 Phiên ngoại Chu Tiêu Hàm 1Fri, Sep 24, 2021Chương 99 Phiên ngoại Chu Tiêu Hàm 2Fri, Sep 24, 2021Tên Hán Việt Quai, đô thính nhĩ đích Tác giả Diệp Tích Ngữ Editor Shmily Des by Góc của Sên nhỏ Tình trạng Hoàn thành 99 chương Tình trạng edit Hoàn thành Nhân vật chính Thẩm Thần, Đông Lộ Ngày đào hố 01/08/2021 Ngày lấp hố 07/09/2021 Thể loại Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Vườn trường , Đô thị tình duyên * Truyện edit chưa có sự đồng ý của tác giả, xin đừng mang đi đâu! * Truyện này đã có một nhà edit Được 4 chương, nhưng tạm thời thì các bạn ý đang drop, mà mình thì khá thích thể loại này nên quyết định edit luôn. Nếu có gì sai sót, mong các huynh đệ tỷ muội chỉ giáo. ~ Cuối cùng là chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ ~119hiệnđại

ngoan đều nghe em